Tiếng thở dài thốt tự lòng ta
Một tiếng thở dài thốt tự lòng ta Khi thấy trời xanh bỗng thành giông bão Có con đường đi xa lại dẫn về sầu não Chiếc lá xanh non dứt cội lìa cành. Tha thiết với cuộc đời có lúc thức năm canh Cháy bỏng lòng ta những tiếng kêu như đốt lửa Ở giữa vườn hoa có trẻ em khát sữa, Gạo đầy kho mà hành khất chết bên đường? Quá đỗi ngọt ngào hai tiếng quê hương Hai tiếng tự nhiên ru cuộc đời sinh nở Sao có người vật vờ như rác cỏ Trên quê hương mà không chốn dung thân? Mỗi sáng, mỗi trưa ta với nhân quần Mỗi tối, mỗi đêm ta cùng suy nghĩ Biết mấy yêu thương, lớn lao, giản dị Không nắn được dòng sông bên lở bên bồi… *** Một tiếng thở dài thốt tự lòng ta Cả khi nắm bàn tay người yêu dấu Lo lắng mông lung đường dài tranh đấu Nét đẹp kia có sớm phải phai tàn? Ôi đắng cay cuộc sống cơ hàn Muôn vạn đắng cay hơn đặt tình yêu nhầm chỗ Hạnh phúc mộng mơ hóa đoạn trường đau khổ Mà nhân sinh vĩnh viễn chỉ một lần! Bên cạnh tiếng cười nghe tiếng khóc than Âu, Á, Đại Dương, châu Phi và châu Mỹ Trái đất bao la lắm đường đi, lối nghĩ Nông cạn từ đâu máu đổ mỗi ngày? Nhân loại miệt mài, nhân loại hăng say Tuổi trẻ lại già với những niềm dang dở Ai dũng cảm đi lên, ai chần chừ run sợ Ai buồn thiu nước đọng ao tù? *** Một tiếng thở dài thốt tự lòng ta Khoảnh khắc chiều buông thuyền về trong lặng gió Con sóng vô tư vờn vào nỗi nhớ Bóng người lên xa lạ với người quen. Muốn hỏi lòng ta như hỏi ngọn đèn Cả câu hỏi nghìn xưa chưa lời đáp Ta cứ hỏi kiên trì và gấp gáp Sáng mai trong không để uổng ngày dài! Lối nhỏ đi về đơn độc sánh vai Lầm lẫn, đam mê, yếu hèn cùng nhịp bước Chợt gặp em, bất ngờ hay hẹn ước Nụ hôn nhiệt thành theo suốt đời ta. Sáu Nghệ Ngày |



