Quên
Và em không chờ nữa Một ngày xưa ướt đẫm lời thề Một tình yêu ngủ vùi trong cõi nhớ Một hẹn hò hoang vắng cuối trời kia Và anh không nhớ nữa Một chiều nao run rẩy nụ hôn đầu Một chia ly chạm tay vào hơi thở Hai nửa tình hun hút lối về nhau Có khi nào bất chợt giữa thương đau Ta bắt gặp một hình hài quá khứ Trong sâu thẳm của muôn trùng giấc ngủ Một mảnh tình đầu lặng lẽ kêu tên Ao mộng ném anh về phía em Quằn quại đê mê giọt nồng ân ái Một sớm mai thức dậy Chưng hửng, hư vô, đắng ngắt một giọt đời Quên nhau nhé vì đời đã chia trôi Em không là em anh chẳng là ai nữa Tình yêu ơi xin là viên đá cuội Hồn nhiên lăn vào giữa nhạt nhòa. Kiến Giang |



